Friday, May 16, 2025

Đời người rốt cuộc đang theo đuổi điều gì

(Triết lý vụn. Chép lại từ trên Internet. Đọc cho vui. Nhà văn nổi tiếng??? tên gì?)

Gần đây, mình đọc được một bài viết trên mạng xã hội Trung Quốc, tên là "Đời người rốt cuộc đang theo đuổi điều gì". Tác giả là một nhà văn nổi tiếng (??? tên gì?), nay đã ngoài 70 tuổi. Ở tuổi ngoài 30, mình chưa thể đồng cảm hoàn toàn với ông, nhưng những điều ông viết vẫn đem lại cho mình nhiều ngộ ra, và mình muốn chia sẻ lại với mọi người.

Ông nói, ở tuổi ngoài 70, ông thường tự hỏi: "Mình còn lo lắng, phiền muộn điều gì nữa?" Bởi thống kê cho thấy, chỉ 44% người có thể sống tới tuổi ấy. Mỗi sáng, khi ăn cơm, lỡ tay làm rớt nước sốt ra áo, rơi xuống đất, vợ lại càm ràm, dọn dẹp, cằn nhằn — suốt 55 năm nay. Nghe mãi cũng nhức đầu, cũng bực bội như trẻ con bị mắng. Nhưng nghĩ lại, còn được nghe bà ấy cằn nhằn được mấy năm nữa? Ăn vài hạt lạc, nhai mía, bị nhắc nhở, thế mà giờ lại thành một thứ "phúc phần" khó tìm.

75 năm cuộc đời, được mất vô số, làm sao mong điều gì cũng viên mãn. Nhưng với ông, chỉ một điều là đủ mãn nguyện: vừa được vợ chăm sóc, vừa được nghe tiếng càm ràm thân thuộc. Đời người, 70 khác 60, 60 khác 50, 50 khác 40. Đến tuổi này, không cần cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Như Lương Thực Thu tiên sinh từng nói: qua 50 tuổi, mỗi năm yếu đi; qua 60, mỗi tháng yếu đi; qua 70, mỗi ngày một khác; qua 80, tính từng giờ, từng phút. Nghe phũ phàng, nhưng là thật.

Ông tự hỏi: "Nếu sống đến 90 tuổi, ngồi luận đạo với mọi người, lúc ấy vợ còn cằn nhằn không nhỉ?"

Rồi ông chợt hiểu ra: bao người cả đời mải miết theo đuổi một thứ "ý nghĩa", mà quên mất một chân lý — nhiều việc vốn dĩ chẳng cần có ý nghĩa.

Cuộc sống là một hành trình, là chuỗi trải nghiệm và cảm nhận nối dài. Ăn chơi hưởng lạc chưa hẳn là phung phí; khổ cực lam lũ cũng chẳng nhất thiết được ngợi khen. Cuộc đời không phải đường ray xe lửa mà là thảo nguyên mênh mông. Miễn là bạn muốn, bạn có thể thả hồn ngắm sao chờ bình minh — trải nghiệm của bạn chính là ý nghĩa lớn nhất.

Nhìn lại đời người: hồi nhỏ quên mang vở, như trời sập; lớn hơn trượt đại học, như ngày tận thế; yêu xa, chia tay, tưởng chừng không sống nổi.

Vậy mà vẫn Lớn và Già dần rồi đây.

No comments:

Post a Comment