Saturday, April 27, 2024

CỨ TỬ TẾ

(Sưu tầm)

Lên xe buýt, tôi ngồi ghế trống gần cửa trước, nên tôi nghe được câu chuyện thủng thẳng trên đoạn đường dài giữa bác tài chừng năm mươi tuổi và anh lơ xe còn trẻ.
Xe chạy tới trạm chỗ Trường đại học Kinh tế. Bác tài nhìn thấy khách vẫy xe mình, là một nhóm sinh viên khá đông, ông vội nói với anh lơ:
- Mày nói với mấy đứa đang ngoắt xe là có xe sau lên. Tụi mình chạy luôn, bỏ trạm này nghe, mình mà đón hết tụi nhỏ đó thì xe thằng H. bữa nay đói. Tao biết xe nó đang trống lốc à. Nhường cho nó đón nhóm khách đó đi, để nó còn kiếm miếng cơm. Anh lơ xe có vẻ tần ngần không hiểu. Nhưng bác tài giục, nói liền đi, xe thằng H. sắp đến rồi…
Khi xe chạy đi rồi, bác tài thủng thẳng nói với anh lơ.
- Mầy mới chạy với tao, để từ từ tao chỉ. Mỗi ngày xe mình giữ được số lượng vé đủ rồi là êm. Làm cái nghề xe buýt này lượm bạc cắc sống vậy thôi, mong giàu thì khó có được. Tao dặn mầy thêm nữa nè, KHI THẤY ÔNG BÀ GIÀ ĐÓN XE, THÌ ĐỪNG CÓ GIỤC. Già cả thì ai cũng phải chậm thôi, giục lên vội họ mà té là mình mang tội, khi nói chuyện với khách thì nói từ từ, đừng có gắt…mình sống bằng tiền mua vé của người ta đó!
Anh lơ có vẻ chưa thông nên hỏi:
- Vậy những hôm chạy chưa đủ vé, có xe nào bỏ trạm nhường khách lại cho chú không?
Bác tài chầm chậm nói:
- Mày cứ đàng hoàng đi rồi trời thương. Đời có trước có sau, chuyện đâu còn có đó, cũng không phải lo đói đâu...Mầy đi với tao thì sẽ biết, đừng giành phần hơn với ai, tao ghét.
Tôi thấy vui hơn khi trong xã hội ngày nay vẫn còn nhiều người có lòng tốt , lòng nhân hậu, biết nghĩ đến người khác ,đó là điều mà mỗi chúng ta ai cũng có thể làm được . Mong rằng , điều tốt đẹp này được lan tỏa đến mọi người ...

Friday, April 26, 2024

THAM THÌ THÂM

Ở làng nọ, có một người đàn ông thông minh sở hữu một cái giếng.  Nhưng anh ta không dùng gì đến nó,  nên quyết định bán cho bác nông dân gần nhà.
Một hôm, khi đi ngang qua thấy bác nông dân đang múc nước từ giếng lên để nấu ăn, tưới hoa màu, nuôi gia súc…, gã thông minh lập tức ngăn lại và không cho phép bác nông dân múc nước từ giếng lên.
"Tôi chỉ bán cho ông cái giếng, tôi không bán nước cho ông. Vì thế, ông không thể lấy nước từ cái giếng này được", gã thông minh lên tiếng.
Bác nông dân rất buồn mà không biết phải làm sao. Giếng thì mình đã mua rồi, nhưng đúng là mình không trả tiền mua nước từ cái giếng. Giờ giếng có đầy nước mà không được dùng, trong khi cả gia đình mình, hoa màu và gia súc đều cần đến nguồn nước sạch từ cái giếng này.
Nghĩ mãi không biết làm thế nào để giải quyết với người đàn ông kia, bác nông dân quyết định mang lên trình quan huyện xét xử, mong lấy lại công bằng. Lên cửa quan, bác nông dân tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện, không giấu giếm bất cứ điều gì, hòng mong lấy lại được công bằng cho gia đình mình.
Quan huyện gọi người đàn ông thông minh kia lên và hỏi: "Tại sao ngươi không cho ông ta dùng nước trong giếng? Chẳng phải ngươi đã bán cái giếng đó rồi sao?"
"Dạ, bẩm quan! Con chỉ bán cái giếng cho ông này, chứ con không bán nước trong giếng. Do đó, ông ta không có quyền lấy nước của nhà con. Giờ nếu muốn lấy nước, ông ta phải trả thêm tiền mua nước chứ" – người đàn ông đáp, chắc mẩm lý lẽ đã thuộc về tay mình.
Quan huyện nhìn người đàn ông, khẽ mỉm cười và trả lời: "Ồ, ngươi nói rất có lý. Thế nhưng, khi ngươi đã bán cái giếng cho người nông dân này, cái giếng đã thuộc quyền sở hữu của anh ta; còn nước trong giếng vẫn thuộc sở hữu của ngươi. Vậy thì ngươi không có quyền được để nước dự trữ trong giếng của người nông dân nữa".
"Bây giờ chỉ có 2 lựa chọn: Một là ngươi phải trả tiền cho bác nông dân để thuê cái giếng dự trữ nước. Hai là ngươi phải mang toàn bộ nước ra khỏi cái giếng ngay lập tức", quan huyện ngẩng lên nhìn gã thông minh và khẳng định đanh thép.
Gã thông minh cúi đầu buồn bã, không biết làm gì để biện minh cho hành động của mình nữa. Anh ta đã bị chính trí thông minh của mình hại rồi.
Thế mới nói, trong cuộc sống, dù bạn thông minh đến đâu cũng sẽ luôn có những người khác thông minh hơn bạn. Đó là lý do con người sinh ra luôn phải học hỏi không ngừng, dù là lúc ở tuổi thanh niên hay khi đã về già. Vậy nên đừng để trí thông minh sẽ phản tác dụng và khiến bạn " Gậy ông lại đập lưng ông" nếu không biết sử dụng đúng cách nhé, bởi: "Cao nhân tất hữu cao nhân trị".
(Bài Sưu Tầm)

Monday, April 15, 2024

NẾU CÓ KIẾP SAU...! ANH SẼ KHÔNG BAO GIỜ YÊU EM...!

(Sưu tầm - Không rõ tác giả)
Anh là một chàng sinh viên nghèo...!
Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí. Em là tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, gia đình có tới mấy osin.
Lần đầu tiên về quê đến cây quế, rau lang...., và cả ngò gai, em cũng không phân biệt được.
Anh gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng. Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ ly sữa lên váy trắng... Ngượng ngùng, anh đưa em áo khoác che vết loang. Giây phút ấy em mãi không quên anh...!
Bốn năm học đại học, em muốn giúp anh nhiều lắm, muốn cuộc sống anh đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm. Đưa tiền cho anh. Anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em thì thôi…
Tốt nghiệp, đáng lẽ chia tay, chỉ là tình yêu thời đại học thôi mà...!
Nhưng em đã quyết định theo anh...!
Gia đình em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho mình người đàn ông của cả cuộc đời...!
Nên vợ nên chồng, về quê sống trong căn nhà lụo xụp của mẹ anh. Rồi em mang thai, nhiều khi trái gió trở trời người đau ê ẩm, đau bắp chân...!
Anh thương em, mùa đông cũng như hè đi làm kiếm thêm tiền nuôi vợ...!
Thế rồi trong một tai nạn xe, anh liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào em. Ba mẹ em nghe tin... xót dạ, thương yêu đến đón em về nhưng em từ chối...!
Chữa bệnh cho anh, em bán hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng chiếc nhẫn cưới ba phân vàng 18 kara cũng hết...
Ba mẹ em thấy con gái khổ nhiều, lại cho tiền.
Cứ thế cuộc sống nghèo ở một vùng quê cứ lặng lẽ đau buồn trôi qua...!
Em làm giáo viên, anh nằm nhà viết sách. Em đã trút bỏ hình ảnh lá ngọc cành vàng năm nào để trở thành người vợ đảm đang. Đi chợ đã biết trả giá từng ngàn, quần áo bình thường, cân đo đong đếm còn tốt hơn những người phụ nữ khác vì em có học hành...
Bác sĩ bảo chồng em không còn đi được nữa, nhưng em không tin, hàng ngày vẫn bóp chân cho anh, hi vọng một phép màu, kì tích sẽ đến...!
Ngày ấy, em nghe có một bác sĩ châm cứu rất giỏi. Em chở anh lên xe, đường dài hơn 20 cây số, đưa anh đi châm cứu hai ngày một lần không kể ngày nắng ngày mưa, ngày lạnh ngày nóng
Anh nhìn em khóc: "Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá khổ vì anh..!"
Một năm sau phép màu đến thật sự, chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng Quốc tế từ những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay...!
Rồi họ mời anh sang Pháp thuyết trình ba năm, anh do dự, em nói: -Anh phải đi, cơ hội không đến hai lần đâu anh...!
Nhìn lại quãng đời, em đâu còn trẻ đẹp như xưa… Chồng, con, vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu...! Pháp là đất nước của tình yêu, nhiều người nói anh đi và sẽ không trở lại...!
Em chỉ mỉm cười đáp lại:
-Em và anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió, nếu vì một việc thế này em không sợ mất anh...!
Ba năm sau anh về, không báo trước, muốn dành cho em một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đến nhà..., đã thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả lời:
-Em chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe lạ chạy ngang, em hi vọng nó dừng lại, em không bỏ qua chuyến nào...!
Anh nhìn vợ rồi khóc mà nói:
-Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em, tình yêu của em làm anh đau lắm, đau lắm, tình yêu của em đã khiến em chịu quá nhiều khổ đau…! Em đáp trả lời anh: -Tình yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng. Tình yêu như một bông hoa sen, hoa sen đẹp nhưng nó có cái nhụy sen, hạt sen rất đắng. Nếu còn có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu anh...!


Sunday, April 14, 2024

Huong Nguyen - GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG...

Tác giả: Huong Nguyen

Phòng mạch buổi tối trễ. Gần đóng cửa mới có một phụ nữ vô khám. Cô này 50 tuổi, mệt mỏi, xanh xao, lâu nay chưa hề khám sức khỏe hay xét nghiệm tổng quát...
Cô là chủ lò bún. Làm việc vất vả từ sáng tới khuya. Tôi hỏi khéo:
- Em có tiếp xúc với hóa chất không?
- Dạ có. Em tiếp xúc với hóa chất mỗi ngày...
** Vậy là đủ hiểu rồi hả bà con?
Ăn vài tô bún độc hại có sao đâu. Chỉ lâu lâu độc chất buồn tình kích hoạt tế bào bình thường biến đổi thành tế bào ung thư thôi...
Như cô chủ lò bún. Có khi nào gậy ông đập lưng ông không? ** Còn vô số mặt hàng thực phẩm ở VN bị gian thương tẩm hóa chất để bán. Vì lợi nhuận, họ giết hại lẫn nhau và hại luôn chính họ.